Hồng liễu – phơi phới vẻ đẹp xuân
Sự khỏe mạnh và màu đỏ tươi rực rỡ của Hồng liễu gợi đến hình ảnh của những cô gái nông thôn đôi mươi má thắm: bao nhiêu cái đẹp, bao nhiêu sức sống cứ tự nhiên như vậy mà phơi phới với đời, mang cả mùa xuân vào làm chín rộ cả một khoảnh bể!
Hình như Hồng liễu không có cái gì để mà bí mật, để mà che dấu! Những thân cây vươn thẳng khỏe mạnh, những búp ngọn đỏ tơ xinh xắn, những dải lá mềm hồng như những bàn tay tươi tắn vẫy gọi trong một sớm nắng mai… Cái gì cũng bày ra đó, cái gì cũng vui vẻ đó, cái gì cũng như cười khúc khích đó, khiến ta cũng vui lây, cũng cười lây, cũng thoải mái lây...
Hồng liễu mang lại cho ta cảm giác về sức sống phơi phới, thỏa mãn về những gì mình đang có và đem lại rất nhiều động lực để khao khát, mơ màng và ước ao về những điều mình chưa có…
Đơn giản, dễ dàng, vui vẻ, và nồng hậu, Hồng liễu cứ vậy mà sống, mà đem niềm vui đến cho người, cho đời, xóa tan những mệt nhọc bằng thân thể hồng khỏe mạnh, xua mất những cáu kỉnh bằng bàn tay hồng đầy đặn, đuổi xa những trằn trọc bằng búp hồng chúm chím…
Hồng liễu không phiền muộn, không khổ đau, không trăn trở, không biết buồn là gì hết hay sao…?!
Choi – hiệp sĩ khóac áo xanh
Tôi yêu mến cụm choi trong bể của tôi với tình cảm của kẻ hậu sinh dành cho người đi trước: nghĩa là đầy những kính trọng và ngưỡng mộ không dấu diếm.
Cái màu xanh cũ bàng bạc thỉnh thoảng phớt hồng trong ánh sáng, những chiếc lá dài như lụa chắc phất phơ cô độc, những cuống hoa đơn côi mang trên mình nụ tươi nhọn hoắt … gợi cảm giác về một thời huy hoàng rực rỡ đã qua, cái thời của những chàng hiệp sĩ thuở Aivanho uy nghi trên lưng ngựa, với kiếm sắc nặng tay và bộ giáp sắt bao thân mình khắc hình gia huy dòng tộc đầy mãnh lực…
Cụm choi Osiris trong bể của tôi là quà tặng từ một người bạn – cái khóm xanh nhỏ bé từ ngày ấy giờ đã trở thành một dũng sĩ uy nghiêm trong bể, với những lá dài tỏa bóng ung dung cho biết bao nhiêu thân cỏ thìa, cỏ đỏ, ngưu mao chiên… mọc lúp xúp rón rén ngay bên cạnh.
Không đòi hỏi, không cáu có, không cầu kì,không lắm chuyện, cụm choi cứ thế một mình mà lớn, mà cô độc và nghiêm trang nơi góc bể; cứ thế mà sống, mà vươn dài những cánh tay rắn chắc; cứ như vậy mà mang cái màu xưa cổ hùng tráng của truyền thuyết xa lắc xa lơ ra làm áp lực, khiến mắt tôi không thế không ngắm nhìn và kính trọng…
Phảng phất đâu đây là huyền thoại: tiếng vó ngựa trên đấu trường dồn dập, tiếng gươm giáo chạm vào giáp sắt, tiến hét vang của lòng quả cảm và tình huynh đệ cao thượng sâu xa…