Home

5/5/11

"Tích cũ" - 1

Hôm nay ngồi tra Google: phát hiện lại nhiều bài, nhiều đoạn viết của mình từ rất lâu trên một số forum: lớp thì do chính mình viết, lớp do ai đó trích dẫn đưa vào ...

Thấy vui vui: bèn làm công tác nhặt nhạnh lại những đoạn viết xưa, bỏ vào đây, gọi tên:
 "Tích cũ" !

--------------------------------------

Viết ngày 2/4/2004 - ttvnon/thread: Ai thích dogs??

Ben của tôi là một chú chó xù lai không rõ giống, có lẽ Ben mang một chút gì đó đặc điểm của giống chó Bắc Kinh, nhưng qua nhiều đời lai tạo không chuyên, Ben chỉ còn giữ lại được bộ lông xù của tổ tiên mà tháng nào chúng tôi cũng phải cắt cho ngắn bớt.

Tôi làm quen với Ben từ Hà nội, khi phong trào nuôi chó Nhật xuất sang Trung quốc đã bị chựng lại. Ông bà chủ của bố mẹ Ben muốn bán cả gia đình Ben đi, bởi nuôi Ben và gia đình không còn cho nhiều lãi như trước nữa. Ngày ấy Ben nhỏ xíu, xinh xắn, trắng trẻo giữa 4 anh chị em. Và chúng tôi đã đưa Ben vượt hàng ngàn cây số xa xôi từ Hà Nội vào tận trong Nam. Ben trở thành cư dân Sài gòn từ đấy!
Có Ben, gia đình tôi vui vẻ hẳn lên.
Buổi tối, Ben nhảy nhót đùa nghịch với tôi trên sàn nhà, trên giường; bố tôi ngồi viết sách, ánh mắt biết cười dõi theo hai chị em tôi. Mẹ tôi ngồi bên bàn ăn, vừa cười vừa xé những miếng thịt thật bé để đút Ben ăn cho dễ...
Thấm thoát mà đã bao nhiêu năm, tôi trưởng thành, ra nước ngoài học tập. Bố mẹ tôi cũng già, dáng bố mỗi lúc một gầy guộc, lưng còng hơn, bố hay ngủ gật bên bàn sách hơn. Tóc mẹ tôi mỗi lúc một trắng hơn, bước chân một chậm hơn.
Và Ben cũng thế. Màu lông trắng tinh đã dần ngả vàng, chiếc đuôi thật xù ngày trước theo thời gian cũng trở nên thưa thớt. Buổi sáng Ben vẫn dậy sớm cùng Bố ra sân tập thể dục, nhưng Ben cũng như bố: không còn thích chạy đùa trên sân nữa, mà chỉ ngồi bên chiếc ghế của bố để cùng bố hít thở không khí buổi sáng trong lành.
Ngày bố đi bệnh viện, tôi trở về nước, tâm trạng rối bời, không kịp để ý đến Ben cũng thẫn thờ không ăn, không nhận ra Ben nằm úp bụng, đôi mắt buồn rười rượi trên bậc thềm nhà mỗi sáng....

Rồi bố mất, chúng tôi buồn bã, tiều tụy. Ben cũng bỏ ăn, thỉnh thoảng vẫn đến bên giường của bố mẹ mà hít hít...
Ben ăn ít dần đi...
Rồi Ben ốm!
BS thú y đến nhà : "Những triệu chứng của tuổi già! ". Vài tháng sau khi Bố ra đi, Ben chết!
Và tôi hiểu rằng, mọi chuyện đều có thể thay đổi, vật chất không thể là mãi mãi, nhưng kỉ niệm thì mãi mãi vẫn còn.

Không có nhận xét nào: