Home

27/6/13

Thư viết cho bạn

Viết cho mình và viết cho con

Tôi có nhóm mấy chị em bạn - quen nhau từ thời cái Web Trẻ Thơ mới thành lập.
Chúng tôi sàn sàn tuổi nhau, các con của chúng tôi cũng sàn sàn nhau.
Cho nên chị em tập hợp lại: lúc nào cũng có chuyện để tâm sự, để sẻ chia kinh nghiệm, để kể cho nhau nghe nhiều trăn trở, buồn, vui của cuộc đời...- phần lớn đều liên quan đến 2 nửa yêu thương quan trọng: Chồng và Con.

Không ít trong số họ cũng có những câu hỏi, những trằn trọc về tương lai của con, tương lai của mình kết nối với con - như tôi.

Thư này tôi viết cho nhóm chị em bạn gần đây, khi một chị bạn rất nhiều tâm sự đang rất băn khoăn đến tương lai cậu con trai nhỏ 11 tuổi - bằng tuổi con trai tôi, hiện tại.
Cháu sẽ lớn lên thế nào? Làm thế nào để cháu không phải đi nghĩa vụ quân sự? Liệu lớn lên có gia đình cháu có còn yêu thương mẹ, chăm lo cho mẹ như bây giờ nữa không? Cháu có phụng dưỡng cha mẹ khi cha mẹ về già không, hay chỉ lo lắng cho riêng cuộc sống vợ con của cháu...? - những câu hỏi rất bản năng của người làm mẹ. 
Cũng như tôi và hơn tôi: chị đầy trăn trở về tương lai cậu con trai bé bỏng ngây thơ của mình, đến mức là lo lắng khôn nguôi... . Nên tôi viết cho chị, chia sẻ những suy nghĩ của mình về tình yêu với đứa con với chị, với các chị em trong nhóm.


Gửi con yêu:

Có lẽ vài năm nữa thôi con trai của mẹ lớn thêm, vào cấp 2 rồi và sẽ đọc những dòng mẹ đang viết đây. 
Có thể con sẽ ngạc nhiên vì  suy nghĩ của mẹ không như con tưởng tượng. Cũng có thể ngược lại: con ủng hộ cách suy nghĩ ấy.
Con sẽ lớn nữa, có gia đình, có tình yêu với một người phụ nữ, tạo ra những bé con dễ thương, và mẹ khi ấy sẽ thành bà nội: thì rồi con sẽ hiểu: tất cả là vì mẹ R Ấ T  Y Ê U  C O N !


Thư viết cho bạn

"Ngạn ngữ có câu "nước mắt chảy xuôi". Em nghĩ đúng quá. Mình yêu thằng cha hoang dã nào đó chả có tí máu mủ ruột rà: mà nó nhảy mũi ho khan một tí mình quáng quàng hơn bố mẹ mình ốm đã cả tuần!

Nói ra xấu hổ nhưng thực tế là thế đấy! 
Vì sao? Vì nước mắt chảy xuôi, không bao giờ chảy ngược!
Nếu bố mẹ mình có chưa thực sự thấu hiểu điều đó (bố em thấu hiểu, mẹ em thì không nên cứ so đo hoài, khổ thân bà trước nhất): thì mình cũng bỏ qua. Đừng vì thế mà tiếp tục đem áp dụng với con mình.

Em yêu thằng Bông nhà em, tất nhiên em luôn ước mong sẽ luôn có nó bên mình. Nếu nó yêu một cô nào đó mà theo em là không ra gì: chắc em sẽ đau xót lắm!

Nhưng mà, em quyết tâm rằng em sẽ yêu con em, làm những điều tốt nhất cho nó để sau này nó vững chãi, có lựa chọn đúng cho cuộc đời của nó - chứ không phải để lớn lên nó vẫn mãi cần phải có em ở bên cạnh.

Em biết rồi em sẽ phải ghen tị với sự chăm sóc của nó dành cho người phụ nữ khác, nhưng thực tế em cũng đã có sự chăm sóc của chồng em hiện tại tốt và kĩ hơn sự chăm sóc của anh ấy đối với mẹ của anh ấy rồi còn gì! 
Vì sao em có thể dành giật tiếp tục tình cảm của con trai mình như thể em có quyền được đòi hỏi nó phải bù đắp cho những gì em đã làm cho nó? Nếu yêu thương và phải có đáp trả: thì chưa phải là tình yêu. 

Em yêu con em, và rồi nhờ tình yêu đó nó sẽ yêu gia đình nó, yêu con nó - mọi sự đều chảy xuôi, thế là tốt rồi.
Thỉnh thoảng nó sẽ nhớ đến em với những kí ức đẹp, lòng biết ơn rằng đã được bố mẹ thương yêu: thế là đủ. Không yêu cầu con phài ở bên mình suốt đời, phải cung phụng dưỡng già mình mãi cho đến khi mình die.

Đường đời còn dài, con là một phần cực kì quan trọng của em, nhưng không là tài sản riêng độc quyền của em. Em sinh ra con, nó là kết tinh tình yêu vợ chồng em, nhưng nó cũng là một cá thể độc lập có suy nghĩ riêng, có nguyện vọng riêng mà em cần phải tôn trọng. Em không mãi mãi can thiệp lên cuộc đời nó được, mà nó cũng không phải là tất cả cuộc đời em được. 

Em lo cho con hết mình, thế thôi!

Không mong cầu con phải đền đáp hết mình ngược lại. Mà mong rằng nó sẽ hết mình cho vợ và cho con của nó - như em đã và đang hết mình cho nó.

Em cũng phài có cuộc sống riêng, có những dự định kể cả về tinh thần và tài chính riêng: để yên tâm độc lập được, tự lo được cho mình khi về già. Không nên nghĩ rằng mình sẽ phải trông vào con mới sống được.

Em nghĩ vậy và em đang hành xử như vậy đấy.

Vừa rồi em đi sang Hàn quốc, có dịp hai vợ chồng đi du lịch riêng. Không có con! 

Cũng có bạn bè có í trách em trốn con, bỏ nó vào chùa khổ sở rồi hai vợ chồng hú hí với nhau. Em không ngại suy nghĩ của họ vì với em: hai chuyện nó khác nhau hoàn toàn và không ảnh hưởng nhau: yêu con không đồng nghĩa phải suốt đời bên nó. 

Có thể làm những gì để giúp con tự tin và độc lập, dám đương đầu khó khăn và thách thức khổ đau: biết yêu thương và biết nhẫn nại, biết dũng cảm nhận sai để rút kinh nghiệm và khắc phục, có lòng nhân ái và bao dung: thì em sẽ cố gắng làm, dù chính em không thoải mái vì xót con hay có người ngoài chỉ trích. Với em: thế mới là yêu con (tất nhiên cái gì cũng có hạn và em không đẩy con em vào ngưỡng quá mức được).

Vài dòng chia sẻ với mọi người cảm nghĩ của em. 

Em quan sát thấy chị T. có xu hướng làm căng thẳng hoá vấn đề. Trong mọi chuyện vui, buồn chị share với mọi người đều có cá nét cá tính ấy. Nó làm chị khổ trước tiên, rồi ảnh hưởng lây sang chồng con chị thôi.
Chị nên tập cách thư giãn, nhìn sự việc to hoá bé đi một chút: sẽ thấy không phải cái gì cũng đáng lo hết đâu.
Cuộc đời nhiều thứ để vui, mình không mở lòng đón nhận mà chỉ nhăm nhăm tìm niềm vui duy nhất ở chồng con, rồi thất vọng hay lo lắng vì họ có điểm nào đó chưa được như mình mong, rồi cố gắng tìm đủ cách để xoay xở họ sao cho như ý mình... - không nên và không cần thiết. 

Chị rất có khiếu viết truyện, sao không thử tạo cho mình thừ thách mới: viết truyện đăng báo có tí nhuận bút, vừa vui, vừa có cái quan tâm thêm để bớt sự bảo bọc quá mức với chồng con: có thể chị sẽ thấy hạnh phúc hơn, mà anh nhà và mấy cháu cũng thoải mái hơn đấy!".



Nhờ con, mẹ trưởng thành.
C Á M  Ơ N  C O N !

25/6/13

Chim non rời tổ ấm

Viết cho mình, viết cho con

Một thời gian dài tôi thường băn khoăn với suy nghĩ: không biết con mình lớn lên sẽ như thế nào? 


Con có thành công trong cuộc sống?
Con có hạnh phúc?
Con có tìm được tình yêu chân thật?
Con có... v.v... và v.v.....

Nhưng một trong những câu hỏi luôn luôn bao quanh tự thân tôi: Con có rời xa tôi không? 

Liệu rồi lớn lên, trưởng thành, tôi còn có thể được hưởng cảm giác sung sướng như hiện tại thế này mỗi tối: khi mà tôi ngồi trên ghế êm nệm ấm xem TV, đọc sách và luôn có con hí hoáy chơi đồ chơi gì đó bên cạnh mình ? 
Liệu đến bao giờ tôi sẽ không còn được hưởng cảm giác ôm trọn con trai yêu dấu trong vòng tay, cảm nhận hơi ấm thân thể con mạnh khỏe,  hơi thở, ánh mắt, mái tóc con dịu dàng yêu thương trao trọn cho mình - như hiện tại.


Con lớn rồi, và con có cần tôi không? Con có sẽ hỏi tôi mỗi khi con bối rối? Con có sẽ kể cho tôi nghe những điều tuyệt diệu về cô bạn gái mới quen? Con có sẽ muốn cho tôi hay những trục trặc cuộc đời, tình yêu, sự nghiệp, bạn bè... làm con trăn trở, băn khoăn mà con đang đau đớn, khổ sở cất trong lòng ?... 

Tôi rồi thì sẽ già, và tôi có còn cần cho con nữa không ?


Tôi ngắm nhìn những chú chim non tôi trong vườn chim của mình:
chúng sinh ra, mỏng manh, đỏ hỏn, xinh xắn, bất lực trước môi trường và mọi thứ xung quanh: phụ thuộc hoàn toàn vào cha mẹ và tôi - người nuôi chim.

Tôi cho chim bố mẹ ăn gì: chúng sẽ đút mớm cho bé chim non xinh xắn kia ăn nấy.
Thức ăn tốt, bổ dưỡng, cộng với sự tiêu hóa một phần từ diều chim bố mẹ: chim non ăn ngoan, hấp thu tốt, lớn nhanh, khỏe mạnh, đẹp đẽ.
Thiếu nước, thiếu thức ăn, chất lượng thức ăn kém, khí hậu quá lạnh..: chim non có thể chết, hoặc còi cọc, xấu xí, kích thước/màu sắc không đạt như mong muốn.



Tất cả phụ thuộc vào bố mẹ chim và người nuôi là tôi. Nếu sống ngoài hoang dã thì chim non phụ thuộc chỉ vào sự chăm sóc của bố mẹ chúng.
Biết bao công lao!
Biết bao khổ cực!
Biết bao tình yêu!



Rồi chim non lớn lên: chập chững ra miệng tổ: đập đôi cánh học bay, học chuyền. Bay chuyền quãng ngắn trên cành cây, rồi tối đến nhóc chim lại theo tiếng gọi yêu thương của bố mẹ về tổ ngủ.

Bỗng một hôm: bản năng mách bảo cho chim non biết mình đã đủ lông cánh, chim bay vụt đi: vĩnh biệt bố mẹ, vĩnh biệt tổ ấm!






Chim không bao giờ quay về lại chiếc nôi xưa! 
Chim không còn nhớ cha mẹ nữa! 
Chim sẽ tự mình phải đối phó với vô vàn bất trắc của cuộc đời. 
Bản năng sẽ dạy chim cách tồn tại một mình trong thế giới!



Rồi chim kết đôi, chim lại sinh con, chim chăm mớm con mình, rồi những bé con ấy theo tiếng gọi tự nhiên: cũng sẽ lại bay vụt đi mãi mãi!

Còn con tôi !?




Viết cho mình, và viết cho con _ Tựa

Tựa

Tôi làm mẹ đã được 11 năm.


Quãng thời gian còn ngắn ngủi với rất nhiều Bà, nhiều Mẹ khác, nhưng chắc chắn là quãng thời gian không hề ít đối với một đời người, đối với  một quá trình làm mẹ.

Tôi nghĩ mình sinh ra là phụ nữ, nghĩa là đã có phần bản năng làm mẹ sẵn rồi. 
Nhưng cứ mỗi năm sống bên con trai của tôi, tôi lại thấy rằng mình còn xa mới có thể thực hiện tốt thiên chức làm người mẹ.
Con càng lớn, càng hiểu biết, tôi càng thấy mình càng ít kiến thức, càng không đủ hiểu biết để chăm dạy con, giúp điều chỉnh, phát triển con cho đúng. 

Đôi lúc tôi mông lung, thậm chí thấy mình bất lực nhiều lần trước những tình huống ở trường hoặc trong cuộc sống của con: mà mình không can thiệp được, hoặc giả muốn can thiệp nhưng lại không biết phải xử trí thế nào....

Thật bối rối...
Y hệt như con!

Nhưng tôi biết: như mọi bà mẹ khác: tôi yêu con. 

Bản năng tình yêu đối với đứa con mình sinh ra có sức mạnh và năng lực thật kì lạ: nó giúp mình trải nghiệm hết điều kì diệu này đến điều lạ lẫm khác. Nó giúp mình vượt qua được rất nhiều thử thách và ghi lại được cho mình rất nhiều kinh nghiệm khác nhau - mà thử thách công việc/sự nghiệp, giao tế xã hội với  nhiều người, giải quyết các mâu thuẫn xung quanh, những vấn đề trải nghiệm với sức khỏe, với tình yêu trai gái/chồng vợ... - tất thảy thật sự đều rất hay ho, đáng giá nhưng vẫn không sao so sánh được.

Hạnh phúc do đứa con mang lại cho mình trong mỗi ngày của cuộc đời cũng khác hẳn sự thỏa mãn từ thành công sự nghiệp, tiền bạc, tình yêu ... mà tôi đang có.
Kể cả những khi con ốm, con đi xa, con học chưa giỏi, con chưa ngoan, con đạt kết quả tốt, con thi điểm không cao, con khóc, con cười, con vui, con đau khổ....: cũng đều mang lại cho tôi từng khối giá trị cô đặc những trải nghiệm xúc cảm làm mẹ với từng cung bậc khác nhau vô cùng đặc biệt, đọng trong tim, không quên được - và tôi nghĩ đó là Hạnh phúc của tôi.

Cho nên tôi sẽ lưu ở đây, ở Vườn chim này những cảm xúc, suy nghĩ, hạnh phúc ấy của mình, những trải nghiệm làm mẹ của mình khi tôi - thật may mắn - đã là người phụ nữ có con. 
Bởi vì từ nuôi con, nuôi chim: tôi đã và đang học được rất nhiều kinh nghiệm làm mẹ.


19/6/13

Hoa lá cành - tháng Sáu

Giữa tháng Sáu năm 2013.

Mấy ngày liền trời mưa suốt, mưa hoài. Lúc thì xối xả rào rạt. Khi lại tí tách ủ ê.
Khí hậu ẩm lạnh. Bầu trời ư ử xám.

Người mệt, chân tay thân thể gì gì cũng thấy mỏi.
Nửa đêm phải lấy chăn đắp mình mới ngủ được.
Già rồi. Hu hu!

Chim cũng không vui nhiều: trời ẩm quá, đêm về còn gió lạnh.
Giấc ngủ cũng kém ngon.

Chỉ có cỏ lá cây hoa là phởn phơ. Ngày nào cũng được tắm mưa, uống no nê là nước.
Lá sạch bong, lấp loáng.
Hoa tưng bừng, tươi tỉnh.


Vườn rạng rỡ!





















11/6/13

Tuyết Sơn Phi Hồng đầu tháng Sáu


Tháng Sáu đã bắt đầu vào mùa mưa. Nhưng mấy ngày đầu nắng nóng vẫn như thiêu như đốt.

Đi ra đường giữa trưa: mồ hôi nhuộm lưng như áo vừa mới giặt!


Thế nhưng nắng cũng là nguồn tiếp sức cho Tuyết Sơn Phi Hồng tạo năng lượng.

Nên sau cả tuần nắng gắt rồi bỗng nhiên có một trận mưa rào lớn khủng khiếp - gần như là mưa giông với đầy nước xối trời xối đất: thì hôm qua khắp ngọn Tuyết Sơn Phi Hồng đã ngậm chi chít nụ.


Sáng nay cây bừng nở hoa.




Góc vườn nắng càng thêm rực rỡ bởi màu hồng tươi rói của cây. Ong mật ở đâu kéo đến liên hoan. 
Cả vườn ngào ngạt mùi chuối chín.




Cây đẹp đáng yêu!